Lắm phen người ta ngỡ 'say nắng' chỉ là một cảm giác choáng ngợp, náu mình vào mái hiên mát rượi cây xanh sẽ nhanh chóng tỉnh người.
Thái Hà
Nhưng lắm lúc "Say nắng ''
là sự trỗi dậy bất ngờ của tình yêu thực sự sau cái phút đam mê thường
tình" như Ivan Bunhin từng nói, mà người ta chẳng tài nào thoát được.
"Say nắng" là cảm xúc thường không lời như luồng gió nhẹ, không để lại
dấu tích... "Say nắng" là thứ tình cảm không kết cục nhưng "đẹp trong
những nỗi buồn nhè nhẹ"...
Có những thứ tự nhiên sẽ
dừng lại. Người khôn ngoan biết đóng tim mình kịp thời, chừa cho mình
một đường lui. Mỗi một duyên may nào đó giữa ta và một người có thể sẽ
tốt hơn nếu chỉ dừng lại ở đó.
Những con người đi qua cuộc đời, có người ở lại mãi mãi, có người vội vàng đi... Nhưng dù đi hay ở, dù vội vã hay bình thản thì theo một cách nào đó, người ta vẫn để lại một tiếng ca, một cử chỉ đẹp, một ánh nhìn khó quên và đôi khi là... cả trái tim.
Ở
hoàn cảnh nào đó, họ thật đáng yêu, là một hình tượng đẹp ghi tạc trong
ký ức vì cảm giác "say nắng" đó chính là một trong những sắc thái muôn
màu của tình yêu.
Dừng lại ở đó, trên dốc cao thẳng xuống lòng vực thẳm,
chỉ một cái nghiêng mình, chỉ một vẫy tay là tất cả sẽ xoay chiều, sẽ
thay đổi hết. Dòng thời gian trơn tuột qua từng kẽ ngón tay, mình cảm
nhận được nhưng không cách nào nắm bắt. Không rõ là mình đang buồn hay
đang cô đơn, trống trải? Mình chẳng thể tách bạch được rõ ràng...
Lớp
này là buồn đau, lớp này là nhung nhớ, lớp này là trống vắng, là rộn
ràng... Sao không đã buồn thì thôi nhớ, đã vui thì đừng đau, đã hạnh
phúc thì đừng bất an, lo lắng? Giá như con người chỉ như thế, thì... đơn
giản quá!
Niềm tiếc nuối, ước ao ấy làm lòng tôi đau nhói. Tôi sợ cảm
giác chia ly, sợ thay đổi, sợ sau này những gương mặt gần gũi thân quen
đó quá xa cách với tôi.
Một lần nữa, tôi trở về
với hiện tại, cảm nhận những gì xung quanh mình và tôi thấy yên vui. Khi
tôi sống trong hiện tại, hoà nhập với niềm vui của mọi người, tôi cảm
thấy hạnh phúc biết bao. Nhưng khi tâm trí tôi đi đến tương lai, niềm
đau lại cũng xâm chiếm.
Một cảm giác vừa buồn, vừa
xốn xang khó tả.
Bỗng nhiên thấy mình ngày càng trở nên đa cảm hơn.
Trong lòng dường như chơi vơi một nỗi nhớ, chỉ nhớ thôi nhưng không nhớ
ai cả. Đừng chia tay để rồi ai cũng khóc khi tất cả quanh mình bỗng hóa
thân thương.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét