Thứ Năm, 21 tháng 11, 2013

Chuyện rất ngắn...

 
Nhà dưới quê nghèo xơ xác, hai bà cháu rau cháo nuôi nhau. Ngày bão về, nước đuổi không kịp, nó cõng nội băng cánh đồng, hối hả chạy bão. 


Của giả trong nhà chẳng có gì ngoài cái mạng còm lênh đênh với lũ. Đàn gà nhép nuôi cả năm, hoài của thì hoài, nhưng cũng đành bỏ lại.

Nước ngập đến đùi , quần nó xắn đến bẹn. Được nửa đường, nội ngồi trên lưng khóc rấm rứt đòi trở lại nhà. Mỏi rã người ra, chân va cả vào đá tảng, nó gào lên át tiếng gió rít và mưa tạt bên tai:
-Chết ngập đến mông rồi nội còn đòi quay về nhà làm gì nữa!?


Nội nó mếu máo, nước mắt sụt sùi, nhìn nó tồi tội:
-Nội quên cái bát hương và nén nhang , con để nội về nhà lấy, còn có cái thắp cho các cụ. Ngày kia đã là rằm rồi…


Nó ghì chặt nội trên lưng đứng lặng đi giữa mênh mông trời nước.
Các cụ trên trời có thấu cho không!!!!


--Quà tặng cuộc sống 

Không có nhận xét nào: