Thứ Ba, 18 tháng 2, 2014

Lãng mạn từ những điều thầm lặng

Người này quan tâm đến người khác âm thầm lặng lẽ từ phía sau, rất chân thành, rất yêu thương và không hề toan tính.
 
 

Bố gọi điện thì thào: “Mẹ bị huyết áp cao nên có gì không vui đừng tâm sự nhiều với mẹ làm mẹ lo lắng. Có gì con cứ nói với bố". Mình biết, bố đang đứng ở góc nào đấy nói thật nhỏ để mẹ không nghe thấy.

Mẹ gọi điện thì thầm: "Bố mới về hưu, đang quen công việc tự dưng quanh quẩn ở nhà sẽ rất hụt hẫng. Con nhớ gọi điện thường xuyên động viên bố nhé". Mình hình dung, mẹ lại đứng vào một góc nào đấy nói thật nhỏ để bố không nghe thấy.

Sự quan tâm đôi khi rất đỗi giản dị như thế đấy. Người này quan tâm đến người khác âm thầm lặng lẽ từ phía sau, rất chân thành, rất yêu thương và không hề toan tính.

Để thấy rằng những "vụn vặt đời thường" cũng chính là thứ hạnh phúc bình dị mà không phải lúc nào, giờ nào cũng có thể "cảm" hết được...

Mình chợt nhớ cái hôm con trai mình ốm, thấy con gái cứ phải ôm con đi lại suốt đêm, bố bảo: “Bố không buồn ngủ, để bố bế cháu cho, con ngủ một chút lấy lại sức”. Nửa đêm tỉnh dậy, nhìn thấy bố nằm cong queo không chăn không gối trong cái giá rét khắc nghiệt của miền Trung, một tay kê đầu cháu, còn tay kia vỗ liên tục thằng bé để giữ cho bé ngủ ngon. Bố không dám lấy chăn đắp vì sợ bất kỳ cử động nào cũng làm cho bé tỉnh giấc.

Đằng sau bao nhiêu lần “bố không ngủ được" , "mẹ già rồi cũng ít ngủ lắm" là những lần mình bắt gặp cái thiếp đi nhọc nhằn của bố, cặp mắt thâm quầng của mẹ. Và trong cuộc sống này, luôn có những thứ tình yêu vĩ đại núp dưới vỏ bọc bé nhỏ bình thường, điều quan trọng là bạn có đủ tỉnh táo và mở rộng tấm lòng để nhìn nhận nó hay không...

Mình nhớ đến câu chuyện cô gái mù ngày nào cũng được chồng dẫn đi làm bằng xe buýt. Khi cô gái đã quen rồi thì chàng trai nói với cô gái: “em hãy tự đi một mình”. Cho đến một hôm, bác lái xe bảo với cô gái: “Tôi thật ghen tỵ với cô vì có người chồng như thế, anh ta luôn đi theo cô.

 Anh ta luôn muốn biết chắc rằng cô qua đường an toàn và anh ta nhìn theo cho đến khi cô bước hẳn vào văn phòng làm việc. Rồi anh ta gửi cho cô một nụ hôn gió trước khi đi khỏi. Cô thật là người may mắn, dù không còn đôi mắt sáng nhưng cô đã được ban tặng món quà tinh thần mạnh hơn cả ánh nhìn - món quà của tình yêu”.

Có một vài thứ mà bạn rất thích nhưng sẽ không bao giờ được nghe từ người mà bạn muốn nghe. Song nếu như có cơ hội, hãy lắng nghe chúng bằng cả trái tim và bạn sẽ thấy, những ngày trôi qua thật lãng mạn và dịu dàng....

Theo Danvie

Không có nhận xét nào: