Sự sẻ chia, tình yêu với mọi người đôi khi thật dễ dàng, nhưng có thể bạn chẳng bao giờ biết hết ý nghĩa của nó.
Kỳ nghỉ hè giữa năm thứ hai đại học tôi được mời làm trợ giảng của hội trại cho một nhóm học sinh trung học do trường đại học ở Michigan tổ chức. Vốn rất yêu thích hầu hết các hoạt động ngoại khoá ở trường nên tôi không bỏ lỡ cơ hội tham gia.
Trong khoảng một giờ của ngày đầu tiên dự hội trại, giữa những tiếng ầm ĩ náo động và cả những tiếp xúc còn nhiều gượng gạo, tôi bắt đầu để ý tới một cậu bé đứng dưới tán cây. Trông em bé nhỏ và gầy gò, vẻ lo lắng và xấu hổ hiện rõ càng khiến em mong manh, yếu ớt. Chỉ cách đó hơn 100m, trong khi 200 em khác đang chơi đùa và trò chuyện thì cậu bé vẫn đứng dưới tán cây, dường như em muốn tìm cách thoát khỏi chỗ đang đứng.
Nét cô đơn đến tuyệt vọng của em khiến tôi gần như không dám tiến lại gần, nhưng rồi tôi lại nhớ tới lời của thầy giáo mình, đó là cần quan tâm, chú ý tới những cô bé, cậu bé còn chưa hòa nhập. Tôi tiến về phía em và nói: "Chào em, anh tên là Kevin và là một trong những người trợ giáo ở đây.
Rất vui khi được biết em, em khỏe chứ?". Bằng một giọng run rẩy, ngượng ngùng, em miễn cưỡng trả lời: "Em ổn ạ, em nghĩ thế". Tôi nhẹ nhàng hỏi em có muốn tham gia các hoạt động và gặp gỡ những người bạn mới không thì em chỉ nhẹ nhàng đáp: "Không, em không muốn".
Tôi có thể cảm nhận được là cậu bé đang lạc trong một thế giới khác và tất cả những gì đang diễn ra đều xa lạ với em. Nhưng vì một lý do gì đó tôi nghĩ mình cũng không nên hối thúc em lúc này. Em không cần những lời động viên, điều em cần bây giờ là một người bạn biết lắng nghe. Sau một hồi im lặng. cuộc nói chuyện đầu tiên giữa tôi và cậu bé dưới tán cây tạm ngưng.
Vào bữa trưa ngày hôm sau, tôi tham gia bắt nhịp các bài hát ở hội trại cho 200 người bạn mới. Các trại viên đều háo hức nhập cuộc. Nhìn lướt qua đám đông ồn ã thấy các em đang hiếu động đùa nghịch, ánh mắt tôi bắt gặp hình ảnh cậu bé đang ngồi dưới tán cây. Em vẫn ngồi đó một mình, ánh nhìn đăm chiêu hướng về phía cửa sổ. Tôi gần như quên mất lời bài hát mình định bắt nhịp. Cũng giống như lần trước, tôi lại hỏi: "Em làm gì thế? Em ổn chứ?". Cậu bé đáp lời: "Vâng, em khoẻ ạ. Em chỉ không muốn tham gia trò chơi này thôi". Và khi rời khỏi quán ăn, tôi nhận ra rằng phải mất khá nhiều thời gian và nỗi lực nhiều hơn mình tưởng để có thể giúp cậu bé hòa đồng được với các bạn.
Ngay buổi tối hôm đó, trong cuộc họp hội đồng giáo viên, tôi đã bày tỏ mối quan tâm của mình với cậu bé. Tôi giải thích với các đồng nghiệp về ấn tượng của mình về em và mong rằng họ cũng sẽ dành nhiều thời gian cũng như sự quan tâm đặc biệt cho cậu bé khi có thể.
Những ngày tháng ở hội trại trôi qua rất nhanh, tôi chợt nhận ra có rất nhiều kỷ niệm nhưng mà đêm chia tay đã đến. Các bạn tham gia rất nhiệt tình để tận hưởng những giây phút cuối cùng ở bên nhau, có thể họ sẽ không còn gặp lại nhau nữa. Khi đang quan sát những học trò nhỏ của mình, bất chợt tôi nhìn thấy hình ảnh thật sinh động mà tôi không bao giờ có thể quên được. Đó là cậu bé ngồi dưới tán cây hôm nào còn thẫn thờ nhìn ra xa xăm, giờ đây em đang trao quà của mình cho hai người bạn khác. Tôi chăm chú theo dõi từng động tác của em, em đang nhảy múa vui đùa cùng các bạn của mình. Tôi không thể tin được đó là em.
Vào tháng mười khi đang học đại học năm thứ hai, tôi nhận được một cú điện thoại vào lúc tối muộn. Một giọng nói nhẹ nhàng cất lên từ đầu bên kia: "Xin lỗi, cho tôi hỏi đó có phải là Kevin không?".
- Dạ vâng, tôi là Kevin đây. Ai ở đầu dây đó ạ? - tôi đáp lại.
- Cô là mẹ của Tom Johnson. Cháu còn nhớ Tom ở chỗ cắm trại không? - người phụ nữ hỏi tôi.
- Dạ, cậu bé hay ngồi dưới gốc cây phải không cô? Làm sao mà cháu có thể quên được - tôi đáp lại, "Cậu bé là một người rất dễ mến. Cậu ấy thế nào rồi hả cô?".
- Dạ vâng, tôi là Kevin đây. Ai ở đầu dây đó ạ? - tôi đáp lại.
- Cô là mẹ của Tom Johnson. Cháu còn nhớ Tom ở chỗ cắm trại không? - người phụ nữ hỏi tôi.
- Dạ, cậu bé hay ngồi dưới gốc cây phải không cô? Làm sao mà cháu có thể quên được - tôi đáp lại, "Cậu bé là một người rất dễ mến. Cậu ấy thế nào rồi hả cô?".
Im lặng một lúc lâu, bà Johnson nói: "Trên đường từ trường trở về nhà ngày hôm qua, thằng bé đã bị ô tô đâm và mất rồi". Nghe những lời cô nói, tôi như chết lặng, không nói được một lời nào.
"Cô chỉ muốn gọi cho cháu", mẹ cậu bé nói tiếp, "Bởi em Tom nhắc tới cháu rất nhiều lần. Cô muốn cháu biết rằng khi từ chỗ cắm trại trở về, em đã tự tin lên rất nhiều. Em đã có những người bạn mới. Kết quả học tập cũng cao hơn. Thậm chí, em còn tham gia cả những buổi đi chơi với các bạn cùng lớp. Cô chỉ muốn gửi lời cảm ơn cháu vì đã làm Tom thay đổi. Những tháng cuối cùng là những tháng ngày hạnh phúc nhất của Tom".
Trong khoảnh khắc đó, tôi chợt nhận ra việc ta chia sẻ tình yêu với mọi người thật dễ dàng, nhưng có thể bạn sẽ chẳng bao giờ biết hết ý nghĩa thực sự của nó. Tôi thường kể lại câu chuyện này mỗi khi có dịp, những người khác cũng giống như tôi sẽ tìm ra xung quanh họ một "cậu bé dưới tán cây" trong cuộc đời của họ.
Haley(Dịch từ Inspirationalstories
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét